58. Chương 75 - Và một số người đàn ông trong cuộc đời tôi

ADIGOLF DÙNG THỬ 7 NGÀY
58. Chương 75 - Và một số người đàn ông trong cuộc đời tôi
Ngày đăng: 7 tháng trước

    75 - Và một số người đàn ông trong cuộc đời tôi

    Ben Hogan

    Khi tôi đang chơi với Ben Hogan trong một trận golf từ thiện ở Austin, tôi nghe thấy cậu ấy hỏi caddie, “Hướng nào là hướng Tây vậy?”.

    Thật là ngạc nhiên khi nghe Hogan hỏi caddie. Vì tôi biết Ben đã nghĩ rằng cậu ấy hiểu game của chính mình hơn bất kỳ một caddie nào khác. Ben thường tự đánh giá khoảng cách và chọn gậy cho cú đánh của mình

    Tôi tự hỏi mãi là tại sao Ben lại hỏi câu đó. Sau vòng chơi, tôi hỏi Ben.

    Ben nói: “Khi quan sát mọi thứ đều thể hiện là green phẳng, thì line vẫn đổ về phía Tây...”.

    Tất nhiên là cậu ấy đúng. Có nhiều lý do tại sao vậy, sau này tôi mới biết. Ngoại trừ việc kiến trúc sư đã thiết kế green để đánh lừa bạn, nếu không thì cú putt của bạn sẽ đổ về phía Tây.

    ' Nếu cỏ trên green là bermuda thì nó có chiều đổ rõ ràng, nó thường chạy theo hướng Mặt Trời lặn hoặc theo chiều nước chảy xuống. Đứng nhìn vào green, bạn cũng có thể nhìn thấy được chiều cỏ đổ. Nếu thấy cỏ bóng/sáng thì cỏ xuôi, bóng sẽ lăn nhanh, còn nếu cỏ tối/sẫm thì cỏ ngược, bóng lăn chậm. Chiều cỏ mọc sẽ làm tăng thêm độ đổ của bóng nếu cỏ xuôi dốc và ngược lại.

    Khi còn trẻ, Ben bị pull hook rất nặng. Cậu ấy đã tự mình sửa lỗi bằng cách thay đổi cách cầm gậy. Cậu ấy xoay bàn tay phải của mình ngược chiều kim đồng hồ, để tay phải cầm gậy weak hơn. Góc nhọn chữ V tạo bởi ngón trỏ và ngón cái của bàn tay phải chỉa thẳng vào cằm.

    Pronation' là thứ mà cậu ấy gọi là bí mật của mình. Trong khu vực tiếp xúc bóng, cẳng tay trái, hoặc có thể là toàn bộ cánh tay trái của cậu ấy, xoay ngược lại. Điều này đã giúp cậu ấy tiếp xúc bóng inside – square – outside và có được thêm snap.

    Ben đã luyện tập hàng nghìn giờ để mài giũa cú swing của mình. Lúc đầu, cậu ấy cảm thấy cú swing của mình quá dài. Ben đã thay đổi tư thế hai chân để rút ngắn swing của mình một chút. Và đó chính là tư thế đứng Hogan Stance nổi tiếng - bàn chân phải vuông với đường thẳng bóng-mục tiêu và bàn chân trái xòe ra ngoài vài inch. Mỗi thay đổi ở mỗi chân đều rút ngắn động tác backswing một chút.

    Tôi thích một cú swing dài nếu nó được kiểm soát, và Ben chắc chắn đã học được cách làm đó.

    Pronation - Lật sấp lại: khi backswing cánh tay trái xoay lật sấp lại dần (lăn theo chiều kim đồng hồ). Khi downswing thì xoay ngược lại. 

    Cánh tay trái lăn ngược chiều kim đồng hồ.

    Jimmy Demaret và Hogan trở thành bạn thân. Jimmy nói với tôi rằng, cậu ấy đã gọi cho Ben trước Giải đấu Legends of Golf Senior đầu tiên và đề nghị Hogan làm đồng đội của cậu ấy.

    Ben trả lời rằng, cậu ấy không thường chơi và cũng chơi không tốt.

    Jimmy nói: “Chơi đi bạn ơi và ôn lại chút kỷ niệm vui vẻ ngày xưa chứ?”.

    Ben nói, “Không, tôi không thể giúp cậu”.

    * Jimmy nói, “Cái quái gì vậy? Mà bạn đã bao giờ giúp đâu”.

    Byron Nelson

    Trong những năm qua, Byron Nelson đã gửi cho tôi dạy rất nhiều học viên.

    Byron là một golfer tự thân, với sự hỗ trợ của một trong những golfer nghiệp dư được kính trọng nhất Texas, J. K. Wadley của Texarkana. Wadley là một quý ông giàu có và thích golf. Wadley đã nhìn thấy tài năng của Byron và đã cho cậu ấy một công việc tốt khi được làm việc với Don Morphy tại sân Texarkana Country vào thời điểm mà nó được xếp hạng là một trong 10 sân tốt nhất bang.

    Khi Byron Nelson, Ben Hogan và Jimmy Demaret - đều là người Texas - là những golfer hàng đầu trong nước, thì tôi là Chủ tịch PGA Texas. Tôi đã nghiên cứu swing của họ.

    Nelson, Hogan và Demaret có thể phát bóng xa như Jimmy Thompson hoặc bất kỳ golfer vĩ đại nào nếu họ muốn. Nhưng họ chỉ chơi trong phạm vi có thể kiểm soát được và không swing hết lực.

    Nelson phát hiện ra điều này đã giúp cậu ấy không ngóc (cock) cổ tay của mình khi ở vị trí top of backwing. Cậu ấy gọi đó là “not pronating””. Byron cho biết, cậu ta đã ngừng “lật sấp - pronating”” vào năm 1930 khi bắt đầu sử dụng gậy shaft thép. Trong động tác take away, mặt gậy (sắt) của cậu ấy luôn vuông*, chứ không quay/ lật sấp/lăn cẳng tay (cùng chiều kim đồng hồ) để mở mặt gậy ra. Byron cho biết, khi ngừng “lật sấp”, cậu ấy đã học sử dụng bàn chân và chân của mình để thực hiện cú full swing mà không cần “lăn” hai bàn tay và cẳng tay.

    1 Not pronating: không xoay cẳng tay trái cùng chiều kim đồng hồ, để lật sấp cẳng tay và bàn tay lại.

    2 Pronating: xoay cẳng tay trái cùng chiều kim đồng hồ, để lật sấp cẳng tay và bàn tay lại.

    3 Take away: là động tác swing gậy ra phía sau, trong giai đoạn đầu của backswing, từ vị trí gậy vào bóng cho đến vị trí shaft gậy song song hoặc gần song song với mặt đất.

    4 là mặt gậy vuông góc với cung di chuyển của đầu gậy. Nếu như vậy, ở vị trí shaft gậy song song hoặc gần song song với mặt đất, mặt gậy sẽ nghiêng và hơi hướng sấp xuống đất.

    Trong cú swing của Byron có một chuyển động sàng ngang của cơ thể về phía mục tiêu mà tôi tin rằng nó đã giúp cho cậu ấy tạo ra vết divot mỏng và to bằng tờ đô la - là thứ mà tôi ít nhìn thấy ở các golfer khác. Cậu ấy cảm thấy rằng việc không “xoay/lăn/lật sấp” này sẽ giữ cho mặt gậy của cậu ấy vuông góc với đường thẳng- ne mục tiêu lâu hơn tra bóng mục lâu hơn trong khoảng thời gian (trước, trong và sau) khi tiếp xúc bóng.

    Tôi luôn tự hào rằng Byron thường gửi học trò cho tôi dạy. Cậu ấy nghĩ rằng, tôi không biết cậu ấy đang “đá” sang cho tôi những “vấn đề xương xẩu”, nhưng tôi rất tự hào khi được cậu ấy đánh giá cao.

    Jimmy Demaret

    Jimmy Demaret có thể đánh tốt nhiều loại cú đánh khác nhau hơn bất kỳ ai khác từng vô địch các giải Major. Chỉ có Joe Kirkwood - một golfer giỏi với các cú đánh như vẽ, mới có thể thực hiện được nhiều kiểu đánh như Jimmy - thấp, cao, hook, slice, bất cứ kiểu gì anh ta muốn.

    Jimmy có cẳng tay rất to và khỏe. Cậu ấy có thể đánh được cú đánh mà cậu ấy gọi là cú “quail shot". Với cú đánh này bóng bay không cao, chỉ cách mặt đất khoảng 2 đến 3 foot.

    Quail shot hay còn được gọi là Demaret Quail shot, được đặt theo tên của Jimmy Demaret: quail nghĩa tiếng việt là chim cút, chim cút chỉ có thể bay được là là trên mặt đất. Quail shot có nghĩa là cú đánh bóng bay thấp, bay là là trên mặt đất, cách mặt đất khoảng 2 đến 3 foot.

    Khi còn là golfer chuyên nghiệp, hai cổ tay và bàn tay à bàn tro của tôi rất khỏe bởi vì tôi là caddie, hằng ngày tôi phải đeo túi gậy và đánh bóng đầu gậy sắt cho golfer để giữ cho chúng không bị rỉ. Nhưng tôi chưa bao giờ khỏe bằng Demaret.

    Vào mùa đông, khi thời tiết lạnh, mưa và gió mạnh, Demaret sẽ đánh bại bất cứ ai đối đầu với cậu ấy. Cậu ấy đã học cách chơi trong thời tiết gió và mưa ở Offat's Bayou trên đảo Galveston khi còn trẻ.

    Khi còn trẻ, Jimmy đã có một cú swing tốt như bất kỳ golfer giỏi nào khác. Sau đó, swing của cậu ấy trở nên ngắn hơn' nhưng vẫn luôn phong cách. Cậu ấy có ảnh hưởng tốt đến việc giảng dạy của tôi. Một ngày nọ, cậu ấy tình cờ nói, “Tôi thích swing của những đứa trẻ này, khuỷu tay luôn ở phía trước tụi nó trong suốt cú swing”, và điều đó đã trở thành một trong những nguyên tắc cơ bản của tôi.

    Jimmy thích đùa với mọi người, đặc biệt là những người nghiêm túc như bạn của cậu ấy, Hogan. Một ngày nọ, khi họ đang chơi cùng nhau, ngay sau khi Ben viết một bài báo nói rằng bạn nên swing gậy trong một mặt phẳng như một tấm kính đặt nghiêng, phía dưới đặt ở vị trí bóng và phía còn lại đè lên hai vai.

    Swing của anh ấy trở nên ngắn hơn: nghĩa là khi swing thì backswing của anh ấy ngắn hơn.

    Sau một cú đánh tệ của Ben, và Jimmy nói, “Ây, Ben, cậu có nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ không?”.

    Jimmy nhìn bảnh bao, thoải mái và có vẻ bình thường trên sân golf, nhưng đừng để điều đó đánh lừa bạn. Cậu ấy chơi rất chì, và luôn là đối thủ đáng gờm trong mọi tình huống.

    Bobby Jones

    Bobby Jones đã thực hiện một cú đánh hay nhất mà tôi từng thấy trong các giải đấu. Tại giải Southern Open, ở sân East Lake, Atlanta, tôi chơi flight kế sau flight anh ấy, lúc đó vị trí tôi đứng cách anh ấy 150 yard và có thể nhìn thấy được mọi thứ rất rõ ràng.

    Lỗ thứ bảy có một hẻm núi lớn cỏ mọc rất nhiều ở bên phải green. Thời tiết thật khó chịu, đột nhiên những hạt mưa đá to bằng cỡ viên bị bắt đầu rơi xuống. Lúc này trên green đầy những hạt mưa đá. Bóng của Jones bị rớt xuống dưới hẻm núi, và sau một cú pitch nữa của anh ấy thì nó lại bị đánh bay khá xa lên trên đỉnh đồi, nơi anh ấy khó có thể phân biệt được quả bóng golf khi chúng nằm chung với các hạt mưa đá trên green. Từ đỉnh đồi, anh ấy chip bóng rơi giữa các hạt mưa đá và lăn thẳng vào lỗ, vê par.

    Jones luôn có cách làm được những điều cần thiết để chiến thắng. Tuy nhiên Jack Burke nói rằng, để giành chiến thắng trong một giải đấu, Chúa phải đặt tay lên đầu bạn. Điều này đã xảy ra với Jones nhiều lần.

    Bobby thậm chí còn không chơi golf nhiều. Mùa hè, khi thời tiết nóng nực, a anh ấy không hề chạm đến gậy và chỉ kéo chúng ra để luyện tập trước khi tham gia giải lớn nào đó mà thường là anh ấy giành chiến thắng. Anh ấy hiếm khi chơi ở trường đại học.

    Tôi luôn nói rằng, thầy dạy chơi golf giỏi nhất phải là Stewart Maiden của East Lake. Anh ấy đã dạy Jones và Glenna Collett Vare.

    Stewart không bao giờ dạy Bobby theo kiểu “trang trọng” hay “trông có vẻ bài bản”. Anh ấy chỉ đến xem Jones trên tee tập và nói điều gì đó như, “Ông nội ơi, ông không đánh nó bằng backswing đâu”.

    Bobby và bố của anh ấy đều nóng tính. Một ngày nọ, khi chơi với nhau, ông bố tức mình đập gậy mạnh xuống đất sau một cú đánh bóng bay vào bụi. Sau đó, ông thực hiện lại vài cú swing nháp rất tốt và hỏi con trai, “Con thấy chỗ nào không ổn không?”.

    “Rất ổn cha ạ”, Bobby nói. “Thỉnh thoảng cha hãy thử cú swing nháp đó với bóng xem sao”.

    Cây gậy putt nổi tiếng của Bobby, Calamity Jane, có rất nhiều băng và keo dính trên shaft vì anh ấy đã bẻ nó hết lần này đến lần khác. Cây gậy putt này có độ loft bằng độ loft của gậy sắt 2 trong bộ gậy của anh ấy, là điều cần thiết cho những bề mặt green cỏ dày, dài thời đó. Cú putt của anh ấy dài và nhịp nhàng, giống như của Ben Crenshaw. Nhưng khi putt, đầu gậy của Bobby di chuyển theo cung tròn nhiều, mặt gậy mở ra và đóng lại khi thực hiện cú putt của mình.

    Giống như nhiều golfer thời đó, Bobby thấy rằng những vết rỗ và rỉ sét màu đỏ trên mặt gậy sắt của anh ấy, giúp anh ấy giữ bóng trên mặt gậy lâu hơn và kiểm soát bóng tốt hơn.

    Bởi vì Bobby đã ghi hình lại cú swing của mình, nên những video ngắn này được lan truyền rộng rãi và được người chơi golf ở mọi trình độ nghiên cứu và học theo.

    ' Cú swing nháp nhìn luôn đẹp hơn khi đánh bởi vì khi swing nháp thì chúng ta không bị áp lực phải đánh trúng và tiếp xúc bóng tốt hoặc có thể nói là không quan tâm đến trái bóng. Bobby gợi ý cha mình đánh như cú swing nháp nhưng có bóng. Khi chúng ta nháp trên sân, nên nhằm vào một mục tiêu cụ thể, có thể lấy một chiếc lá, một ngọn cỏ để thay cho trái bóng.

    Anh ấy chơi với hai chân gần nhau, ngay cả trong những cú đánh xa. Khoảng cách giữa hai chân gần nhau giúp cho cơ thể dễ xoay hơn, nhưng vào những ngày gió mạnh, gió có thể thổi làm cho hầu hết golfer mất thăng bằng – nhưng Bobby thì không.

    Ở vị trí top of swing, tư thế của Bobby giống như đang phất cờ. Mọi người nghĩ rằng hai tay anh ấy đã lỏng gậy ra khi ở vị trí này. Nhưng anh ấy không làm vậy. Chẳng qua là cách cầm gậy của anh ấy đủ lỏng, anh ấy nói, “cầm gậy đủ lỏng giúp tôi tạo thêm được một ít snap cho cú swing”.

    Jones có một cú swing dài, trôi chảy và nhịp nhàng với một chút loop' đầu gậy nhỏ khi chuyển tiếp giữa backswing sang downswing để đưa gậy di chuyển đến mơ ra. Vào thời điểm đầu xây t vị trí bóng từ bên trong ra. Vào thời gậy tiếp xúc bóng, chỉ có hai mũi giày của anh ấy chạm đất, nhưng anh ấy vẫn giữ được sự thăng bằng hoàn hảo. Anh ấy có động tác follow through hoàn hảo và có thể gọi là kiểu mẫu, với hai khuỷu tay ở phía trước của cơ thể.

    “Bạn chỉ cần xoay về phía sau và sau đó xoay ngược lại cho đến khi kết thúc”, Bobby nói. Anh ấy đã làm cho việc chơi golf trông thật quá dễ dàng, thoải mái.

    ' Loop đầu gậy: là đầu gậy vòng lại trong giai đoạn chuyển tiếp giữa backswing và downswing.

    Mọi người nói với nhau về sự thoải mái của Bobby Jones khi swing. Nhưng hãy nhìn vào bức ảnh chụp Bobby khi anh ấy thực hiện một cú đánh. Bạn có thể thấy cái cau mày của sự cố gắng và tập trung cao độ trên khuôn mặt của anh ấy vào thời điểm đầu gậy tiếp xúc bóng.

    Sam Sneady

    Sam đánh bóng bay thấp và tốc độ rất cao. Hầu hết chúng ta khi muốn tăng khoảng cách thì đều cố gắng đánh bóng với góc phóng khoảng 45 độ. Nhưng với Sam thì đầu gậy tiếp xúc bóng khi đang đi xuống. Cậu ấy cố ý đánh như vậy để có được đường bóng bay thấp. Vì lý do đó, cậu ấy sử dụng gậy driver có độ loft bằng độ loft của gậy brassie.

    Khi Sam vào bóng, mọi người đều nói rằng cậu ấy giống như đang ngắm sang bên phải của mục tiêu. Có một lần, khi đang chơi ở giải Masters, một golfer cùng flight nói giỡn “Sam anh đang nhắm vào caddie của tôi”. Sam nói, “Không, tôi đang nhắm vào cadie của riêng tôi”.

    Đối với kiểu swing của Sam, cách ngắm mục tiêu này là hoàn hảo. Cậu ấy ngắm sang bên phải của mục tiêu một chút và đánh cú draw của mình.

    Gậy Brassie là tên gọi truyền thống của gậy gỗ 2, là gậy gỗ có độ loft lớn hơn độ loft của gậy driver nhưng nhỏ hơn độ loft của gậy 3 gỗ.

    Tôi đã cố gắng để hướng Darrell Royal swing theo kiểu của Snead, nhưng Darrell nói với tôi rằng cậu ấy đã ngắm quá xa về bên phải. Darrell nghĩ rằng cậu ta đang bị kéo trái (bóng bị pull). Cậu ấy không đồng ý với những đề nghị tôi đưa ra.

    Nhưng trong giải đấu Pro-Am trước Giải đấu Legends of Golf đầu tiên, Darrell đã được xếp đánh cùng với Sam. Sau đó, Darrell đến gặp tôi và nói, “Em muốn xin lỗi. Em không tin rằng Sam có thể nhắm vào bên phải, nhưng em đã đứng sau anh ấy cả ngày - và đúng là anh ấy đã ngắm như vậy”.

    Lundad Sam có sự nhanh nhẹn đáng kinh ngạc. Từ tư thế đứng bình thường, cậu ấy có thể nhảy và đá chạm trần nhà.

    Jimmy Thompson nói với tôi rằng cậu ấy luôn phát bóng xa hơn Sam vào ngày im gió hoặc xuôi gió. Nhưng khi phát bóng ngược gió thì lần nào Sam cũng đánh xa hơn cậu ấy.

    Bắt đầu từ lúc Sam thuyết phục tôi nên trở thành thầy dạy golf, tôi đã trở thành một fan cuồng của Sam.

    Ralph Guldahl

    Trong khoảng ba năm vào giữa thập niên 1930, Ralph Guldahl của Câu lạc bộ Cedar Crest ở Dallas có lẽ là golfer xuất sắc nhất thế giới, nhưng cậu ấy không được công chúng hâm mộ nhiều vì không khéo léo, có duyên trong quan hệ với công chúng, và vì cậu ấy cũng không duy trì được vị trí hàng đầu g đầu của mình đủ lâu.

    Ralph đã vô địch U.S Open hai lần và vô địch Western Open ba lần trong ba năm liên tục, vào thời điểm mà Western Open được coi là một giải Major. Khi còn chơi nghiệp dư, Ralph đã chơi cho đội Walker Cup, và sau khi chuyển qua chơi chuyên nghiệp, cậu ấy cũng là một golfer trẻ suýt vô địch U.S Open đầu tiên do để thua Johnny Goodman 1 gậy, sau khi về 5 gậy ở lỗ thứ 18. Johnny Goodman là một golfer nghiệp dư.

    Cú swing của Ralph ngắn và gọn, đường bóng của cậu ấy thẳng. Vì lý do nào đó, cậu ấy không bao giờ thu hút được sự yêu thích của công chúng bằng tính cách hay phong cách chơi golf của mình. Cả hai điều này của Ralph đều thể hiện sự trầm tính, thận trọng. Ralph không có nhiều bạn. Tôi với cậu ấy cũng chỉ là bạn bình thường như những người khác. Nhiều năm sau, cậu ấy nói với tôi rằng tôi là hình mẫu thời trẻ của cậu ấy.

    Sau khi Ralph nhận vị trí giám đốc golf ở St. Louis, việc chơi golf của cậu ấy sa sút dần. Cậu ấy và vợ đã toàn tâm với những con ngựa đua của họ.

    Jack Nicklaus

    Jack Nicklaus thực sự là một golfer vĩ đại nhất trong lịch sử, vì vậy tôi đã quan sát cậu ấy rất kỹ.

    Hầu hết mọi người sẽ nói rằng Nicklaus lúc trẻ không thể chơi tốt với chuyển động “flying elbow” của khuỷu tay phải khi backswing. Nhưng cậu ấy đã di chuyển nó trở lại bên mình khi bắt đầu downswing. Và họ nói rằng bạn sẽ không thể chơi tốt khi nhấc gót chân trái lên nhiều như cậu ấy, nhưng tôi tin là họ đã sai. Cậu ấy nhấc gót còn ít hơn Bobby Jones.

    Nhấc gót chân giúp cậu ấy xoay tốt hơn và có tư thế ở vị trí top of swing thoải mái.

    Mặc dù cậu ấy là golfer xuất sắc nhất từng sống vào lúc đó. Jack thời trẻ, cũng giống như tất cả các golfer chuyên nghiệp trẻ vào thời điểm đó, đều được yêu cầu phải đến học ở trường PGA do Byron Nelson và tôi dạy. Byron và tôi nghĩ rằng cậu ấy vượt trội hơn hẳn so với 50 golfer khác trong trường. Jack không có điểm yếu nào trong trò chơi này.

    Kiểu swing như của cậu ấy sẽ sử dụng được đến cuối đời của cậu ấy.

    Tom Kite

    Khi còn là một cậu bé, Tom đã luyện tập rất nhiều tất cả các kỹ năng của trò chơi này. Cậu ấy là một người cầu toàn và logic. Một ngày nọ, Tom nhờ tôi xem và nhận xét những cú đánh on green bằng gậy sắt của cậu ấy. Tôi thấy các cú đánh đều hoàn hảo. “Nó bị vấn đề gì à?”, tôi hỏi.

    Tommy nói: “Chúng đang bay quá cao, hơn cả foot”. em đánh vàorite or otdrivi Một lần khác, trong khi chơi, Tommy đánh một cú bằng gậy sắt 7, bóng dừng cách cờ khoảng 4 foot. Cậu ấy cau mày

    “Cú đánh đó bị sao à?”, tôi hỏi.

    cờ khoảng 4 foot. Cậu

    “Em đã đánh giá sai về gió hoặc độ ẩm của green”, Tom nói.

    Tôi cho Tommy chơi các trò chơi khi cậu ấy luyện tập. Tôi yêu cầu cậu ấy ngắm và đánh bóng rơi vào một cái hộp đặt trên sân tập, cứ đánh một cú draw, sau đó lại đánh một cú fade, thay đổi liên tục. Sân tập ở câu lạc bộ cũ của chúng tôi ở Riverside Drive, nằm bên cạnh con đường đến tee phát bóng đầu tiên. Nếu gặp Tommy đi ngang qua để đến tee phát bóng, tôi sẽ gọi cậu ấy và nói, “Tommy, xem này, hãy đánh fade vào cái hộp đó đi”. Điều này tạo áp lực để cho cậu ấy tập trung, và hầu hết cậu ấy đều đánh trúng mục tiêu.

    Các cậu bé luyện tập nhiều nhưng ít ra sân thường sẽ không học được cách “ghi điểm”. Tôi chắc chắn rằng, Tommy đã ra sân nhiều như cậu ấy cần. Với tính cách cẩn trọng, chính xác và kiểu swing gọn kèm theo short game tốt, Tommy nhanh chóng nắm bắt được bí quyết thực sự của golf, để đưa bóng vào lỗ với số gậy ít nhất. Cậu ấy có nhiều kinh nghiệm và kỹ năng để “ghi điểm” tốt nhất cho mình.

    Tại một giải đấu NCAA, trong ngày thi đấu cuối cùng, lúc này đội Đại học Texas đang thua đội dẫn đầu 7 gậy. Trong bảy lỗ đầu tiên thì Tommy đã có sáu lỗ về dưới par, điều này đã truyền cảm hứng cho toàn đội và cuối cùng Texas đã giành được danh hiệu vô địch.

    Tôi rất mừng cho Tommy khi cậu ấy giành chức vô địch giải cá nhân NCAA với tư cách là đội trưởng. Trên thực tế, tôi hạnh phúc gấp bội vì đối thủ mà cậu ấy đã vượt qua chính là Ben Crenshaw.

    Trong tất cả những năm tôi dạy họ, tôi không bao giờ để Tommy xem tôi dạy cho Ben, cũng như để Ben xem tôi dạy cho Tommy.

     Những điều gì áp dụng cho một trong hai người bọn họ không áp dụng được cho người còn lại.

    Ben Crenshaw

    Tôi bắt đầu dạy cho Ben khi cậu ấy khoảng 8 tuổi. Tôi đã cắt sắt 7 cho cậu ấy tập. Tôi chỉ cho cậu ấy cách cầm gậy đúng và sau đó chúng tôi ra sân tập. Chúng tôi đứng cách một green tập khoảng 75 yard. Tôi yêu cầu Ben phát bóng và đánh nó lên green. Cậu ấy làm được. Sau đó, tôi nói, “Bây giờ chúng ta hãy green và putt bóng vào lỗ”.

    “Dạ, nếu thầy muốn em đánh vào lỗ sao không nói với em trước?”, Ben hỏi.

    Mẹ của Ben là một người chơi piano rất hay. Cậu ấy có thể đã thừa hưởng từ mẹ kh khả năng cảm nhận đặc

    biệt của các ngón tay. Cha cậu ấy, Charles, là một vận động viên rất giỏi. 6 ngh

    Cú swing tự nhiên của cậu ấy dài, trôi chảy, nhịp nhàng và chủ yếu sử dụng vai. Tôi khuyến khích cậu ấy chơi golf theo ý mình và chỉ tập khi cần hướng dẫn.

    Ben đúng là một vận động viên xuất sắc. Một ngày nọ, cậu ấy chơi với ba golfer giỏi khác ở Vịnh Horseshoe trên một sân rất khó. Khi còn sáu lỗ cuối, lúc này Ben đang dẫn đầu flight. Cậu ấy nói với những golfer trong flight rằng mình sẽ đánh bằng tay trái ở các lỗ còn lại. Và sau đó, cậu ấy về 6 cái par liên tục.

    Ben thực sự vô cùng chăm chỉ. Tôi vẫn thấy Ben là golfer duy nhất trên sân khi thời tiết rất lạnh. Thậm chí sau khi hoàn thành 18 lỗ thi đấu và giành được chức vô địch trong một giải đấu của các trường trung học, cậu ấy lại tiếp tục tập chơi 18 lỗ nữa.

    Chiến thắng của Ben ở giải Masters năm 1984 là một trong những chiến thắng được biết đến nhiều nhất.

    Anh trai của Ben, Charles, cũng là một golfer tài năng như Ben khi họ còn nhỏ. Nhưng Charles lại tham gia các môn thể thao khác và không tập trung vào golf. Charles đã luyện tập và phát triển các cơ bắp không dành cho golf, đây là điều không thể tránh khỏi. Cậu ấy bây giờ đã ngoài 40 tuổi và có thể về 73 gậy với tee xanh ở sân Austin Country, một thành tích không hề nhỏ. Điều khiến tôi rất vui là Ben đã từ bỏ các môn thể thao khác và cống hiến hết mình cho golf.

    Tôi yêu Ben và Tommy như con ruột của mình.

    ĐỐI TÁC THƯƠNG HIỆU
    0
    Zalo
    Hotline