91 - Một bài thơ của người chơi golf
Thời gian không thay đổi! Dorothy Bible, có chồng là D. X. Anh ấy là huấn luyện viên bóng đá kiêm giám đốc thể thao tại Đại học Texas và là một trong những golfer phát bóng “hoang dã” nhất mà tôi từng thấy, đã gửi cho tôi một bài thơ được cắt ra từ Tạp chí Lincoln, Nebraska, Star vào thứ Năm, ngày 19 tháng 6 năm 1930.
NỖI MUỘN PHIỀN CỦA GOLFER
bởi Edgar A. Guest
Tôi gặp anh ấy đang đứng dưới một tán cây
“Và có chuyện gì vậy?”, tôi hỏi,
“Dường như anh đang quá trầm trọng và nghiêm túc
Trong khung cảnh đẹp đẽ với bầu trời trong xanh mùa hè này?
Những con chim đang hót vui vẻ trên cây,
Những bông hoa dại nở rực rỡ,
Điều gì làm cho anh khó chịu và lo ngại đến vậy?
Điều gì dường như quyết định số phận bất hạnh của anh?
Những đứa trẻ nô đùa vui vẻ quanh anh,
Những cơn gió nhẹ thổi mơn man trên tóc
Người lạ buồn ơi, hãy nói với tôi rằng tôi cầu nguyện
Cho những muộn phiền anh đang mang.
Tôi không nhìn thấy những tia nắng đang nhảy múa, Cũng không nghe thấy tiếng chim hát ca”, anh ấy nói. “Tư thế vào bóng của tôi có gì đó không ổn,
Tôi không thể phát bóng”.
“Cả ngày hôm nay tôi bị shank khi đánh gậy sắt 5, Những cú gạt bóng của tôi thì lượn quanh mép lỗ
Tôi đang làm điều gì đó mà tôi không nên;
Nhưng tôi nghĩ nó đang tốt dần lên”.
“Người đàn ông khốn khổ”, tôi nói, “chắc chắn là vậy
“Không me có trợ giúp nào xuất hiện đâu
Những khổ đau mà anh gánh chịu, tôi cũng đã trải qua.
Với bản thân tôi trong 30 năm”.
“Và tôi vẫn bị shank với gậy sắt 5,
Và tôi vẫn bị slice với gậy driver,
Với sự mong chờ có tên trên bảng xếp hạng
Miễn là tôi còn sống”.
Thời gian trôi, những muộn phiền khác có thể xóa nhòa
Những nỗi đau khác có thể nhạt phai
Nhưng nỗi khổ mà golfer phải chịu đựng
Hầu như không bao giờ kết thúc.