3. Chương 1 - Phần 3 & phần 4

ADIGOLF DÙNG THỬ 7 NGÀY
3. Chương 1 - Phần 3 & phần 4
Ngày đăng: 7 tháng trước

    PHẦN 3: VỀ TÔI

    Tôi đã chơi rất tốt cho đội Cornhusker trong những lần thi đấu bất ngờ, đặc biệt là trong mùa giải năm nhất và năm hai, nhưng rõ ràng là tôi sẽ cần cải thiện short game để thực hiện ước mơ của mình. Nhìn lại, đó là khởi đầu của sự kết thúc. Trời ơi, tại sao tôi lại không nhận ra hoặc chú ý đến những kỹ thuật tuyệt vời mà Seve đã sử dụng ở Winged Foot, và cả trong một số lần sau đó nữa nhỉ? Lúc đó tôi vẫn không nhận ra rằng tôi đang đứng trước mặt một golfer chơi short game giỏi nhất trong lịch sử, và đáng tiếc là tôi không học được gì. Thay vào đó, tôi đã đọc sách, tạp chí, trở thành nạn nhân của sự tin tưởng mù quáng, sự phỏng đoán và chấp nhận những bí quyết được các thầy truyền dạy như:

    • Chip chỉ là hình thức thu nhỏ của cú full swing.

    • Giữ yên đầu.

    • Giữ cho cánh tay trái thẳng và không bao giờ để đầu gậy di chuyển qua hai tay.

    Về lý thuyết, các mẹo này có vẻ tốt, nhưng chúng chắc chắn không hữu ích. Phản ứng của tôi khi áp dụng chúng nhưng thất bại là tập luyện nhiều, chăm chỉ hơn nữa, và cho rằng chắc chắn vấn đề là ở tôi chứ không phải ở các thầy. Lúc này tôi đã 20 tuổi và đột nhiên khả năng chơi golf chững lại, không tiến bộ chút nào. Tệ hơn nữa, tôi đã tự nghiên cứu và dần dần đưa bản thân ra xa khỏi những năng khiếu bẩm sinh của mình.

    Tuy vậy, tôi vẫn tiếp bước anh trai mình, sau khi tốt nghiệp thì bắt đầu thi đấu ở South American Tour. Đó là năm 1989; năm năm đã trôi qua kể từ bữa trưa của tôi với Seve ở Winged Foot. Sau khi thi đấu ở Brazil, Argentina, Chile và không đủ điều kiện tham gia mùa giải PGA Tour 1990. Tôi đã bay đến Philippines để tham dự giải đấu đầu tiên trong số 11 giải đấu Asian Tour kéo dài trong 11 tuần. Tôi biết mình đang gặp khó khăn trong kỹ thuật chơi, nhưng tôi tự tin rằng nếu luyện tập chăm chỉ, cuối cùng sẽ có thứ gì đó “tinh” một cái và đưa game của tôi lên một đẳng cấp cao hơn. Âm thanh đó đã không xuất hiện. Tôi đã lao động nặng nhọc ở châu Á trong gần 3 tháng. Những cú đánh của tôi xung quanh green vẫn như ông khách khó tính, tệ hại. Có những lúc tôi không còn cảm thấy thoải mái khi đứng trước bóng nữa. Những cú đánh quen thuộc tôi đã đánh ngày này qua ngày khác, bắt đầu từ khi còn là một cậu bé, đột nhiên tôi cảm thấy lạ lẫm. Tôi bắt đầu sợ những cú đánh short game, và một golfer thì không có gì tệ hơn nỗi sợ hãi và mất tự tin. Vì vậy, tôi đã làm điều duy nhất có thể lúc đó là: luyện tập chăm chỉ hơn. Trong khi các cầu thủ còn lại đi tham quan tôi ra sân tập pitch và tập chip dưới cái nắng gay gắt của châu Á. Tôi luyện tập không ngừng nghỉ, rất kỹ lưỡng, không theo một chu trình nào tất cả các kỹ thuật

    Rõ ràng, luyện tập chăm chỉ với những điều sai lầm một cách sai lầm không phải là một chiến lược đúng đắn. Những nghi ngờ của tôi về game của mình tăng lên sau mỗi lần không qua được lát cắt và xếp hạng ở vị trí thứ 50. Tôi hình dùng lại những cú pitch và chip kém trong đầu vào ban đêm và tự hỏi mình đang làm sai điều gì. Bất chấp những nỗ lực hết mình, tôi ngày càng chơi tệ hơn.

    Nhìn lại, tôi đã gặp phải 3 nguyên nhân “hoàn hảo” gây thất bại: tôi đang làm việc với thông tin sai, tôi luyện tập không hiệu quả và tôi là một người tự phê bình ác ý. Những gì tôi đã biết, đã học, những gì tôi đã luyện tập rõ ràng trên thực tế không xảy ra như vậy.

    Cuộc sống của một vận động viên tham gia các giải đấu có thể là một chặng đường khó khăn, đặc biệt là khi bạn làm thủ tục xuất nhập cảnh. Lại thêm kết quả thi đấu kém và phải tính toán từng đô để có thể tham gia các giải tiếp theo. Đó là một cuộc sống mà bạn không muốn, như một giấc mơ tệ hại. Tôi loay hoay ở đó 4 năm. Vào năm 1992, trong một phòng khách sạn ở New Delhi, sau khi cập nhật kết quả xếp hạng thứ 50 cuối cùng, tôi bỏ cuộc. Quá đủ rồi. Tôi đã sẵn sàng cho một chương mới trong cuộc đời mình. Tôi bay về quê nhà Nebraska.

    PHẦN 4: LÀM VIỆC VỚI DAVE PELZ

    Không lâu sau khi máy bay của tôi hạ cánh xuống đường băng tại Sân bay Eppley ở Omaha vào cuối mùa xuân năm 1992, tôi cầu hôn bạn gái của mình, Michele Neal, và nhận công việc huấn luyện viên toàn thời gian tại trường dạy short game của Dave Pelz ở Austin, Texas. Điều này là kết quả của nhiều việc; anh trai tôi thường xuyên gặp Dave trong những năm qua và chúng tôi thường rủ nhau đến Austin để xem họ dạy hoặc tự mình đi tập khi ở Omaha quá lạnh. Tôi biết rõ Dave, thật may mắn và biết ơn vì Dave nghĩ là trình độ của tôi đủ để cho tôi một khởi đầu mới.

    Tôi đã làm việc vài năm ở Austin và tại Pelz School ở Boca Raton, Florida. Tôi trưởng thành nhanh chóng với tư cách là một huấn luyện viên, và tôi nợ Dave rất nhiều vì sự trưởng thành của mình. Mặc dù ngày nay chúng tôi không trực tiếp gặp nhau nhiều nữa, nhưng lúc đó anh ấy là người đầu tiên thúc đẩy tôi suy nghĩ sâu về chuyển động cơ học của các cú đánh và hiểu được phương pháp đào tạo hiệu quả nhất cho học viên. Anh ấy là một huấn luyện viên tuyệt vời và là một người xuất chúng. Tôi nợ anh ấy rất nhiều.

    ĐỐI TÁC THƯƠNG HIỆU
    0
    Zalo
    Hotline