Cuốn sổ tay nhỏ màu đỏ của tôi
Một golfer pro lớn tuổi nói với tôi rằng, sự sáng tạo không chỉ là đưa ra những gì chưa từng được biết trước đây mà điều đó còn phải đúng với thực tế.
Hơn 60 năm trước, tôi bắt đầu viết lại các ghi chú vào cuốn sổ tay nhỏ màu đỏ của mình và thường xuyên đọc lại. Cho đến gần đây, tôi chưa bao giờ cho ai đọc cuốn sổ tay này ngoại trừ con trai tôi, Tinsley. Tất nhiên, vợ tôi, Helen, có thể đã đọc nó, nhưng cả đời sống với một caddie như tôi, Helen cũng đã biết được tất cả mọi điều về golf mà cô ấy muốn biết.
Ý định của tôi là chuyển cuốn sổ tay này cho Tinsley, thằng bé đang là head pro tại Câu lạc bộ Austin Country Club. Năm 1973, Tinsley được bổ nhiệm vào vị trí đó, khi tôi về hưu với danh hiệu head pro danh dự sau khi giữ vị trí này trong suốt 50 năm.
Kiến thức trong cuốn sổ tay nhỏ này như một tài liệu tham khảo, giúp cho Tinsley dễ dàng hơn trong việc giảng dạy chơi golf khi không có tôi bên cạnh.
Bản thân Tinsley là một thầy giáo tuyệt vời và thằng bé đã bổ sung thêm những hiểu biết sâu sắc vào cuốn sách này trong những năm qua. Nhưng chỉ có một bản sao của cuốn sổ tay này và tôi đã viết vào đó. Tôi đã cất nó trong cặp của mình.
Hầu hết các hội viên trong câu lạc bộ của tôi và những người chơi khác đến nhờ tôi giúp đỡ đều nghe về cuốn sổ tay của tôi, và biết nó ghi chép toàn bộ những điều quan trọng mà tôi đã nghiên cứu, tích lũy được về golf trong suốt cả cuộc đời.
Nhiều người đã hỏi mượn để đọc. Nhưng tôi đã không cho Tommy Kite, Ben Crenshaw, Betsy Rawls, Kathy Whitworth, Betty Jameson, Sandra Palmer hay bất kỳ ai trong số những người khác xem, bất kể tôi yêu quý họ đến mức nào.
Điều khiến cuốn sổ tay của tôi trở nên đặc biệt không phải là những kiến thức được viết trong đó chưa từng được nói ra trước đây. Mà đó là những kiến thức đúng bất kể thời gian. Cho dù với người mới bắt đầu tập, người chơi trung bình, golfer chuyên nghiệp hay trẻ em, bất cứ điều gì tôi viết ra trong cuốn sổ tay đều đã được thử nghiệm và thử nghiệm thành công.
Vào một buổi sáng mùa xuân năm ngoái, trong một lần đi kiểm tra sân, tôi ngồi nghỉ trên xe điện dưới một tán cây tại sân Austin Country. Tôi đi cùng với y tá của tôi, Penny, một phụ nữ trẻ kiên nhẫn, chở tôi từ nhà đến sân vào những ngày tôi cảm thấy đủ khỏe để đi kiểm tra một vòng trên sân.
Mỗi lần tôi đi kiểm tra chỉ khoảng một đến hai giờ và không quá ba hoặc bốn lần một tuần, vì tôi không muốn làm phiền đến các hội viên sân golf.
Về việc giảng dạy ở câu lạc bộ của chúng tôi, tôi không muốn cắt giảm thời gian dạy của các giáo viên cũng như không muốn tham gia vào việc dạy vì có thể giành mất học trò của họ. Từ chỗ tôi đang ngồi có thể thấy Jackson Bradley đang dạy phía sân tập, có những lúc tôi đã nghĩ đến việc nói chuyện với cậu ấy, nhưng tôi đã không làm điều đó.
Tuy nhiên, tôi không thể từ chối giúp đỡ khi người bạn cũ của tôi, Tommy Kite, golfer kiếm được nhiều tiền nhất trong lĩnh vực golf, bước đến xe golf của tôi và hỏi tôi có xem swing cho anh ấy được không. Tommy hỏi một cách gần như ngượng ngùng, như thể sợ làm phiền tôi khi tôi không khỏe. Nhưng thực sự lời nhờ của anh ấy làm cho trái tim tôi rộn ràng lên vì sung sướng.
Nhiều đêm, tôi nhìn chăm chăm lên trần nhà, nghĩ về cú swing của Tommy khi tôi thấy cậu ấy chơi trong các giải đấu trên truyền hình, và cầu nguyện rằng cậu ấy sẽ đến gặp tôi. Nếu Tommy muốn, tôi sẽ phá bỏ tắc của mình là không bao giờ đến câu lạc bộ vào cuối tuần. Tôi sẽ nhờ Penny chở tôi đến green tập để gặp Tommy vào sáng thứ Bảy và Chủ nhật, cũng như vào thứ Năm và thứ Sáu. Tôi biết điều đó khiến Penny bực mình vì tôi thà xem Tommy putt hơn là ăn bữa trưa mà cô ấy đang muốn tôi phải ăn.
Một hôm, khi tôi đang ngồi trong bóng râm, trên xe điện của mình để tận hưởng làn gió mùa xuân nhẹ nhàng ngắm nhìn cây cối xanh tươi và làn nước trong xanh của hồ Austin lấp lánh bên dưới, một nơi thật đẹp và yên bình, thì Cindy Figg-Currier, một golfer chuyên nghiệp trẻ dừng lại chào, hỏi thăm sức khỏe và cuối cùng cố gắng hỏi tôi liệu có thể xem giúp cho cô ấy cú putt không.
Chắc chắn là tôi sẽ giúp. Giống như khi tôi giúp một ngôi sao nổi tiếng như Tommy, tôi cũng nhận được rất nhiều niềm vui khi giúp đỡ một golfer chuyên nghiệp đang lên như Cindy.
Don Massengale khi tham gia giải Senior Tour, đã gọi điện đến nhà tôi vào đêm trước giải để học một bài học về cú putt dài. Tôi không thể nghe rõ qua điện thoại và Helen đã phải làm phiên dịch. Cô ấy phải nói như hét vào điện thoại nhiều lần khi tôi cố gắng giải thích cho Don hiểu rõ về cách cầm gậy.
Trước đó, một học trò của tôi, Ben Crenshaw, nhà vô địch The Masters, người đã lớn lên cùng Tommy Kite trong nhóm các cậu bé mà tôi đã dạy ở sân Austin Country cũ bên kia thị trấn, ghé thăm nhà chúng tôi cùng với vợ và con gái của cậu ấy. Ben là một trong những golfer vĩ đại nhất mọi thời đại, cậu ấy có khả năng thiên bẩm về golf. Khi còn là một cậu bé, tôi đã không để cậu ấy luyện tập quá nhiều vì sợ rằng cậu ấy có thể làm một vài thứ sai đi. Hiện tại, Ben có sân tập riêng, do Ben và cộng sự của cậu ấy thiết kế tại sân Barton Creek Country, cách chúng tôi 10 phút lái xe. Tôi vô cùng hài lòng và rất vui khi Ben ghé qua nhà chúng tôi hoặc khi cậu ấy gọi điện cho tôi từ một giải đấu nào đó.
Ben vừa đi chưa được bao lâu thì chuông cửa reo, xuất hiện ở cửa là một trong những hội viên ở câu lạc bộ của chúng tôi, Gil Kuykendall, cậu ấy giới thiệu và đưa Tướng không quân Robin Olds vào phòng khách, sau đó hỏi liệu tôi có thể ngồi trên xe lăn và dạy ngay tại chỗ cho anh ấy được không. Vì họ chuẩn bị tham gia một giải đấu, và vị tướng chỉ mới chơi golf được một vài lần. Tôi có thể dạy anh ta không? Trong phòng khách? Trong nửa giờ?
General Olds là một người vui tính và tốt bụng. Anh ấy từng là một ngôi sao bóng đá ở West Point. Anh ấy có ngực dày và rất cơ bắp, như Bobby Jones nói, có thể bẻ cong một thanh xà ngang nhưng không sử dụng được trong việc swing gậy golf.
Tôi dạy cho anh ấy cách cầm gậy strong' và dạy anh ấy một cú swing rất ngắn. Chỉ backswing với hai tay đến ngang thắt lưng, sau đó downswing và kết thúc swing với hai tay cũng cao ngang thắt lưng. Anh ấy có cơ bắp quá to để thực hiện một cú full swing, nhưng đủ khỏe để đánh được bóng tương đối xa chỉ với một cú swing ngắn. Anh ấy sẽ không đánh được dưới 100 gậy trong giải đấu nhưng sẽ chơi được một trận golf tròn trịa.
- Strong: Trong cách cầm gậy có khái niệm strong, weak và neutral. Cơ bản như sau. Neutral là tư thế mà hai bàn tay khi xòe ra tạo thành một mặt phẳng vuông góc với mặt đất. Nếu xoay bàn tay theo chiều kim đồng hồ thì thành strong, càng xoay nhiều thì càng strong. Nếu xoay bàn tay ngược chiều kim đồng hồ thì thành weak, càng xoay nhiều thì càng weak.
- Cú swing gồm 3 giai đoạn cơ bản là: backswing (từ vị trí gậy vào bóng đến vị trí gậy bắt đầu quay ngược lại), downswing (bắt đầu từ khi gậy quay ngược lại cho đến khi tiếp xúc bóng), follow through (ngay sau khi tiếp xúc bóng cho đến khi kết thúc swing). Giữa backswing và downswing có một khoảng chuyển tiếp rất ngắn để “nối” phần cuối của backswing với phần đầu của downswing, lúc này phần dưới cơ thể đã hoàn thành backswing và bắt đầu downswing, phần trên của cơ thể và gậy đang di chuyển đến vị trí kết thúc backswing.Downswing sẽ bắt đầu bằng chuyển động dịch ngang của hông về phía mục tiêu ngay sau khi hai hông ngừng xoay về phía sau vào lúc gần cuối của backswing (thứ tự dừng xoay gần cuối backswing sẽ là: hai hông dừng xoay → thân và hai vai dừng xoay → hai tay dừng xoay. (chỉ là dừng trong tích tắc để chuyển hướng ngược lại).
- Muscle-bound: diễn tả tình trạng một người nào đó có cơ bắp rất to đến nỗi làm cho họ khó di chuyển được như bình thường.
Khi Gil Kuykendall và vị tướng rời đi, Helen và Penny càu nhàu tôi. Họ nói rằng tôi đang tự làm mình kiệt sức. Chúng tôi thống nhất là giảm tiếp khách vậy mà trước khi Ben ghé qua, tôi đã tư vấn cho một cô gái trẻ cả tiếng đồng hồ. Cô bé đó đang hy vọng sẽ lọt vào đội golf của Đại học Texas. Càng về cuối ngày, tôi càng mệt hơn. Nhưng hiện tại thì tâm trí tôi đang phấn khích. Trái tim tôi đang hồi hộp. Vì tôi đã được dạy. Không điều gì mang lại cho tôi niềm vui to lớn hơn việc giảng dạy. Tôi nhận được rất nhiều niềm vui từ việc dỗ dành một cậu bé mới bắt đầu tập, hay khuyến khích một phụ nữ đến từ Paris có thể đánh được để cô ấy trở lại Pháp và chơi golf với chồng, cho đến việc hướng dẫn và theo dõi sự phát triển của golfer giỏi mà tôi đã may mắn được đào tạo.
Khi một trong những học viên khá của tôi đánh được một cú đánh của những golfer hàng đầu, tôi sẽ nói, “Thầy hy vọng điều đó mang lại cho em nhiều niềm vui giống như thầy”. Tôi nổi da gà trên cánh tay và sởn gai ốc trên cổ vì niềm vui được giúp đỡ người khác.
Mỗi khi tôi ngộ được điều gì đó về cú swing hoặc tư thế vào bóng hoặc về tâm lý khi luyện tập, thi đấu, và chúng đã được chứng minh là luôn đúng thì tôi sẽ ghi nó vào cuốn sổ tay của mình.
Tôi cũng ghi lại feel' của những nhà vô địch mà tôi từng biết, từ Walter Hagen, Bobby Jones, Ben Hogan, Byron Nelson, Sam Snead đến Jack Nicklaus, Arnold Palmer, Tom Kite, Crenshaw, cũng nhu Rawls, Whitworth, Jameson, Mickey Wright, Sandra Palmer và nhiều người chơi nổi tiếng khác. Liệu san lo
Tôi thích dạy bằng hình ảnh, bằng những câu chuyện kể và theo cách nói ẩn dụ để gieo vào tâm trí học viên những hạt giống của việc thực hiện cú đánh. Những điều này tôi cũng đã ghi vào sổ tay – dĩ nhiên là sau khi nó đã được chứng minh là thành công.
Trong suốt thời gian giảng dạy, nhiều nhà văn chuyên nghiệp đã ngỏ ý với tôi về việc viết sách hướng dẫn chơi golf. Nhưng tôi luôn lịch sự từ chối. Tôi chưa bao giờ coi mình là thiên tài hay gì gì khác. Tôi là một học trò khiêm tốn và chỉ là giáo viên dạy golf. Những gì tôi học được không nhằm mục đích quảng bá bản thân với công chúng. Tôi không bao giờ hứng thú với tiền bạc. Những gì tôi học được chỉ là để chia sẻ với học trò của mình, và cuối cùng, những điều tôi đúc kết được tôi muốn nó sẽ thuộc về con trai tôi, Tinsley, và con gái tôi, Kathryn.
1 Feel: cảm thấy, cảm giác, cảm nhận.
Nhưng vào buổi sáng mùa xuân êm dịu, mát mẻ mà tôi đã kể ở trên, tôi đã ngồi ở đó suy nghĩ và tự hỏi liệu mình có ích kỷ quá không. Có lẽ sẽ sai lầm khi cất giấu và sử dụng riêng những kiến thức mà mình đã tích lũy được. Có lẽ Chúa Trời đã ban cho tôi cuộc sống 87 năm và sự nghiệp tuyệt vời này để tôi có thể truyền lại cho mọi người những gì tôi đã đúc kết được. Món quà quý giá này được trao cho tôi không phải để giữ cho riêng mình.
Nhà văn Bud Shrake, sống trên một ngọn đồi gần sân Austin Country, đã đến thăm tôi vào buổi sáng đặc biệt đó.
Penny nhường chỗ cho Bud. Chúng tôi trò chuyện vài phút về anh trai của cậu ấy, Bruce, là một trong những học trò của tôi trong suốt 33 năm.
“Tôi muốn cho cậu xem một thứ mà chưa ai từng được đọc ngoại trừ Tinsley”, tôi nói.
Tôi mở khóa cặp và đưa cho cậu ấy cuốn sổ tay nhỏ màu đỏ của tôi.
Tôi hỏi liệu cậu ấy có thể giúp tôi xem xét, sắp xếp, biên tập lại để xuất bản không.
Bud dừng nói chuyện, xuống xe, đi bộ vào cửa hàng bán đồ golf và dẫn Tinsley quay lại chỗ chúng tôi.
Tôi hỏi Tinsley, liệu con có nghĩ rằng nên chia sẻ cuốn sổ tay này cho những người khác ngoài gia đình chúng ta không.
Tinsley nở một nụ cười rạng rỡ.
“Con đã chờ đợi và hy vọng Cha sẽ nói điều đó từ lâu rồi ạ”, cậu ấy nói.
Vì vậy, sau buổi sáng hôm đó, chúng tôi đã bắt đầu chia sẻ cuốn sổ tay nhỏ màu đỏ của tôi.